Nó chỉ qua mới được mười tám tuổi, cái tuổi mộng mơ, cái tuổi mà người ta vẫn thường nói là đẹp nhất, nhưng đối với nó đây là một cơn ác mộng. Bác sĩ nói nó bị ung thư phổi đã vào giai đoạn cuối không còn cách chữa trị. Nó đã bị khủng hoảng một thời gian dài thế rồi nó cũng từ từ chấp nhận.
Chiều nay, nó ra ngồi ở chiếc ghế đá lạnh lẽo ở khung viên bệnh viện nhìn lên trời. Nó vui khi thấy đàn chim én đan bay lượn giữa không trung, nó thầm nghĩ: -“ Ướt gì tao cũng được như tụi bây….nhưng không thể được………tao sẽ chết” Rồi nó hét lớn lên:
-“ Năm sau, tụi bây nhớ đến nhé”. Đó không chỉ là lời hứa hẹn mà còn là hy vọng của nó, hy vọng tới chừng đó nó vẫn còn sống…….
Rồi mùa xuân năm sau cũng lại đến, khí trời càng ngày càng tràn đầy sức sống còn nó càng lúc càng một yếu hơn. Nó vẫn ra ngồi trên chiếc ghế đá nhìn đâm chiêu về phía chân trời, chờ đợi ……..
Bỗng có một tiếng nói hơi trầm sau lưng nó:” sao em lại ngồi thơ thẩn một mình ở đây vậy?”
Nó quay lại nhìn, thì ra là một người con trai chống chiếc nạn gỗ đang nói chuyện đến nó, nó không trả lời , vẫn ngồi im lặng. Anh ngồi xuống cạnh nó:
-“ Anh tên Minh, anh bị tai nạn giao thông nên mới vào đây.Vậy còn em thì sao? Nó chỉ trả lời bằng một câu cộc lốc rồi bỏ đi: “ Nguyệt,.viêm phổi”
Những chiều kế tiếp anh vẫn ra ngồi và thường xuyên nói chuyện với nó, Không hiểu sao Mỗi lần nghe anh nói chuyện nó cảm thấy lòng than thản hơn, vui vẻ hơn. Có một buổi chiều nọ anh ra trễ làm cho nó luống cuốn ngóng trông. Nó biết nó đã thích anh và muốn được tiếp tục sống
Từ một cô y tá, nó biết được anh đã ra viện, nó rất buồn và thầm nói: “ hạnh phúc sẽ không bao giờ mỉm cười với những người sắp chết”. Ba ngày sau, cũng vào một buổi chiều gió lạnh, anh đến bệnh viện thăm nó, anh tặng cho nó một bó hoa rất lớn khiến lòng nó tràn ngập mùa xuân, nhưng có một nỗi buồn chợt thoáng qua: “ em không thể ở bên anh”.
Bỗng anh khẽ nhẹ một nụ hôn vào đôi má đang ửng hồng vì lạnh của nó. Nó bối rối nhưng cảm thấy ấm áp vô cùng. Anh nói với nó: “ anh muốn làm bạn trai của em”. Nó chưa biết trả lời thế nào thì anh đã đứng dậy ra về và để lại một lời nói: “ ba ngày sau anh lại đến, hy vọng tới đó em sẽ nhận lời anh”. Nó nhìn theo hình bóng sau lưng anh, nó biết nó chỉ có thể ở lại phía sau anh …….như thế mà thôi.
Nó đã quyết định rời khỏi bệnh viện trở về nhà, tối hôm đó, nó nằm trên giường nhớ về anh rồi đột nhiên nó cảm thấy lòng ngực đau nhói và khó thở, lúc này những hình bóng về anh hiện ra liên tục trong đầu nó và nó đã ra đi theo những cơn gió cuối mùa xuân….
Có phải thượng đế đang thương hại nó chăng? Hay là một hạnh phúc cuối đời mà người đã tặng cho nó? Dù sao đi nữa thì nó cũng đã từng yêu và được yêu.
Con đường mà nó đã chọn là đúng hay sai? Nếu nói cho anh biết có thể anh sẽ không yêu nó hay là yêu nó nhiều hơn? Nó không biết………
Nó yêu anh đó là sự thật, một sự thật đã đến …… ……quá muộn màng
Nguyệt ơi! tại sao cô không thử một lần đón nhận tình yêu đó, hạnh phúc không đến muộn màng với bất kỳ một ai, có muộn cũng chỉ là đối với những người không chịu đưa tay bắt lấy nó
Hãy cảm ơn bài viết của sunny dak36 bằng cách bấm vào "" nhé!!!
huynh_tantai
Tổng số bài gửi : 359
Tiền thưởng $ : 31026
Đến từ : Tiền Giang
Tiêu đề: Re: CÁNH ÉN MUỘN MÀNG 20/12/2010, 10:21
cam dong that!
Hãy cảm ơn bài viết của huynh_tantai bằng cách bấm vào "" nhé!!!