Bệnh viện nhân tâm, nơi đã xảy ra một câu chuyện tình thầm lặng vào một ngày đầy nắng và gió mùa thu.
Cứ tưởng chừng ngủ mãi trong bóng tối , chẳng thể nào tìm kiếm được ánh sáng của ước mơ và sự chờ đợi đã làm cho cậu gần như kiệt sức, thức trắng bao đêm để buồn cho số phận, rồi có những giọt sầu ngấn đọng tại bờ mi. Hai chữ” ngày mai” dường như chưa từng tồn tại trong tâm hồn của cậu. Đối với một người bình thường, có những tháng ngày tươi sáng và hạnh phúc, đột nhiên trong phúc chóc chẳng còn nhìn thấy gì nữa, bạn có thể tưởng tượng họ sẽ cảm thấy như thế nào không?
Sống và điều trị tại bệnh viện gần hai năm để chờ có người hiến giác mạc, thời gian đối với cậu có những lúc quá dài do sự chờ đợi, có lúc lại quá ngắn do sự buôn thả bản thân. Cậu không cho bất cứ ai đến thâm mình ngoại trừ cha mẹ . Rồi vào một buổi chiều mùa thu, cậu cố gắng lần mò bước đi trong khuôn viên bệnh viện. Vấp phải một ghềnh đá, cậu té ngã. Cậu không đau và cố tìm kiếm cậy gậy dò đường, rồi có một bàn tay ấm áp đỡ lấy cậu đứng dậy. Cậu nói lời cảm ơn, nhưng người đó chẳng nói gì mà cứ ú..ớ…Cậu chợt nhớ:
- Hôm trước có một cô gái phải mổ amidan, chắc cô là người đó có phải không? Hèn chi cô chẳng nói điều gì khi tôi hỏi
Cô gái lắc lắc cái tay tỏ ý không phải, nhưng cậu nào có nhìn thấy được. Cậu kêu cô dìu lại chiếc ghế đá gần đó, ngồi xuống và trò chuyện:
-Cô không nói được cũng không sao, cũng tốt, tôi có thể nói được nhiều hơn một chút- những điều mà tôi đã cất giữ trong trái tim mình gần hai năm nay. Cô có biết không? Lúc đầu cứ tưởng cô là người câm nên tôi định bỏ đi, có phải cô đang thắc mắc tại sao tôi lại có thái độ như vậy chứ gì? Có lẽ là nỗi ám ảnh chợt hiện về từ trong quá khứ đau thương. Lúc trước tôi có một người bạn gái, cô ấy bị câm điếc bẩm sinh, nhưng mà tôi chưa từng chê gì cô ấy, rồi khi tôi gặp tai nạn giao thông bị mảnh vỡ thủy tinh làm mù hai mắt thì cô ấy đã đi, bỏ tôi lại một mình trong bóng tối, tôi đã tự hỏi lòng mình: tại sao lại như thế? Mà thôi, nãy giờ cứ nói về chuyện buồn của tôi………….Ủa, cô còn ở đó không?
Cậu dùng gậy dò xét xung quanh thì ra cô đã đi từ lúc nào không biết.
Còn về phần cô gái đó cũng chẳng vui hơn gì? Cô không phải là người bị câm bẩm sinh, năm mười tuổi do nghịch đùa trên cao mà cô té và bị cành cây nhọn đâm vào họng, tuy tính mạng đã kịp thời cứu sống nhưng cô sẽ chẳng bao giờ còn nói được nữa. Tuổi thơ của một cô bé tràn đầy ước mơ cũng ra đi từ đó
Hôm nay, cậu rất vui vì hay tin có người tặng giác mạc, Cậu hí hửng đi ra công viên bệnh viện hít một hơi thật sâu, rồi có ai đó nắm lấy tay anh, viết vài điều trên đó, cậu mỉm cười:
-Cảm ơn cô, mà chừng nào cô mới có thể nói chuyện lại được vậy ? tôi rất muốn nghe cô nói. Nửa tháng nay, tôi rất vui vì ngày nào cô cũng ra đây trò chuyện cùng với tôi. Mong cho ngày phẩu thuật mau đến để tôi có thể nhìn thấy cô, chắc là cô đẹp lắm
Cô gái đỏ mặt, đứng yên lặng ở đó. Ngày phẩu thuật càng lúc càng gần và cậu thật sự rất căng thẳng và lo lắng vì sợ ca phẩu thuật thất bại, sợ hy vong duy nhất nhìn thấy ánh mặt trời của mình sẽ ra đi. Cũng mai có một người ngày nào cũng ở cạnh bên an ủi, động viên cậu…….
Ca phẫu thuật rất thành công và cậu đã có thể nhìn thấy mọi thứ. Câu hỏi đầu tiên của cậu khi sáng mắt là :
-Cô đâu rồi
Cậu tìm kiếm xung quanh, chẳng có ai xa lạ, tất cả mọi người đều là bà con và bạn bè của cậu. cậu chạy xuống phòng quản lý hỏi thăm về cô gái phẩu thuật amidan nhưng họ nói là cô đã ra viện hơn hai tuần trước và chưa lần nào quay lại……….
Cậu cảm thấy bối rối và vô cùng khó hiểu về những gì đã xảy ra trong nữa tháng qua. Người quản lý nói tiếp :
-Mà hình như anh là bệnh nhân phòng số 2 phải không ? Có một cô gái đã gửi lá thư này cho anh
Cậu tò mò mở ra xem, trong đó chẳng có gì ngoài một dòng chữ nhỏ : chúc anh hạnh phúc
-Vậy cô ấy đâu rồi !
- Cô ấy là một người câm, làm công tác từ thiện tại bệnh viện và cô ấy đã đi, trước một ngày mà anh sáng mắt.
Các bạn có biết tại sao cô gái lại đi hay không ? Chắc là mỗi người trong các bạn sẽ có một cách nghĩ : chắc là cô muốn giữ lại những hình ảnh đẹp nhất trong lòng của anh hay là không muốn cho anh biết cô không thể nói…có quá nhiều điều giả định.
Phải chăng đây là cách ra đi để ở lại, ở lại từ những hồi ức đẹp, ở lại nhờ sự rung động của trái tim cho dù đó chỉ có thể là những giai điệu mờ nhạt, nhưng ít ra nó cũng đã từng tồn tại
Gọi là tình yêu lạ, vì từ trước tới giờ tôi vẫn chưa gặp những trường hợp nào tương tự như thế nhưng biết đâu chừng trong thế giới rộng lớn vốn muôn màu muôn vẻ này lại tồn tại chuyên đó thì sao và cũng có thể..... đó chưa phải là tình yêu
Hãy cảm ơn bài viết của sunny dak36 bằng cách bấm vào "" nhé!!!