Ngọt ngào và sâu lắng Khiến nắng phải dịu êm Cho chiều buồn bất chợt Đàn của ai êm đềm?
Đó là những cảm nhận và suy nghĩ của mọi người khi đi qua khu nghĩa trang không tên vào những buổi chiều nhạt nhòa cuối tháng. Chính những giai điệu buồn bã của tiếng đàn violong đã khiến cho mọi người trở nên như thế. Có đôi lúc, một vài người tò mò đã lên nghĩa trang xem nhưng chẳng thấy ai và cả tiếng đàn cũng đột nhiên biến mất. Không phải là có ma đâu, thật ra đó là tiếng đàn của một chàng trai gửi đến cho người bạn gái đã mãi lìa xa………
Anh yêu cô rất nhiều, yêu từ cái nhìn đầu tiên, từ những phút đầu gặp gỡ, cứ tưởng chừng đó là những rung động tức thời, nhưng ngày lại ngày trôi qua, luôn gắng bó với cô trong lớp học âm nhạc, dần dần nó đã trở thành tình yêu thắm thiết từ lúc nào không biết. Hai người có chung một niềm say mê âm nhạc, cô chơi piano rất cừ còn tiếng đàn violong của anh cũng chẳng thua kém chi. Khi họ hợp diễn thì chẳng có giai điệu nào sánh bằng, mọi người đều nói họ là một cặp trời sinh, cho đến khi ngày đau thương chợt đến, cô đã mãi đi xa theo những cơn gió cuối cùng của mùa hạ….
Đó là một ngày chẳng có nắng, mây đen bao phủ cả nơi, trời cao như muốn trúc hết những giọt nước cuối cùng của mùa hè nóng nực. Cũng như mọi khi, cứ vào cuối tháng là anh và cô hẹn gặp để cùng hợp diễn, nhưng hôm nay anh có chuyện không vui, nó khiến anh cáo gắt hơn mọi ngày, có lẽ chính vì thế mà anh chẳng thể nào đàn ăn ý với cô được, khi cô hỏi anh bị làm sao thế, anh đã nạc lại cô một cách rất thô lỗ, cô tức giận bỏ vế, anh nào có biết đó lời cuối cùng mà anh nói với cô. Cô bị tai nạn giao thông chết ngay tại chỗ, chẳng có một lời trăn trối trước lúc ra đi.
Cô mất quá đột ngột, khi nghe được tin này trời đất đối với anh như dừng lại, anh tự trách mình là người đã gây ra cái chết của cô và kể từ đó trở đi cứ vào ngày cuối tháng, anh lại đến nghĩa trang, nơi người yêu mình yên nghĩ mà kéo đàn, giai điệu nghe buồn quá, lặng lẽ cuốn theo những cơn gió chiều, như là lời nhắn gửi cho người tình đã mãi đi xa
Ở nơi xa thật xa Em có còn nghe thấy Giai điệu buồn biết mấy Từ tận trái tim anh
Có lần hỏi trời xanh Nỡ để người xa cách Trái tim như tự trách Tại mình chứ tại ai
Cho đến tận hôm nay Chẳng thể nào quên được Những tháng ngày lúc trước Hạnh phúc ở bên em
Và cứ đến mỗi đêm Gió vô tình vẫn thổi Như là lời hối lỗi Muộn màng đến em tôi
Không biết đó có phải thật sự hoàn toàn là lỗi của anh không, nếu là đúng thì phải chăng anh phải sống trong đau khổ cả đời, còn nếu là sai thì biết đến bao giờ anh mới có thể quên được nỗi ám ảnh trong quá khứ. Có lẽ là cho đến khi có người hiểu được tiếng đàn của anh.
Hãy cảm ơn bài viết của sunny dak36 bằng cách bấm vào "" nhé!!!