| Một ngày cuối mùa đông…. Khí trời bớt lạnh nhờ những tia nắng ban mai đang thả mình trong gió, luồng lách qua từng ngọn cỏ vẫn còn ướt đẫm hơi sương. Cũng như mọi khi, bà vẫn ra đó, đưa từng chuyến đò chở khách sang sông, bà đã làm công việc này gần bốn mươi năm, bà vẫn chưa có chồng, chỉ có một đứa con gái nuôi, đó là niềm an ủi duy nhất của bà. Mỗi lần chờ khách sang sông, bà đều ngồi dưới gốc cây nghỉ mệt, thỉnh thoảng tôi thấy bà khóc, rồi nhìn về phía chân trời như đang đợi một điều gì đó rất xa xăm……….
Chuyện bắt đầu vào mùa xuân ba mươi năm về trước, những ngày chiến tranh…, những ngày khói lửa….. và là những ngày của cuộc chia ly. Một cô lái đò với cái tên mộc mạc: Ba Thơm, cô rất đẹp, làm cho nhiều trái tim phải xao xuyến khi ngắm nhìn và trong số đó có anh, anh là một chàng lính trẻ hành quân qua vùng đất thơ mộng này. Họ gặp nhau rất tình cờ và yêu nhau cũng rất tình cờ…………nhưng rất nên thơ.
Anh theo chuyến đò cô chở để sang sông, khi đến bên kia của bờ Thanh Thủy, anh bối rối nói với cô: -“ Tôi xin lỗi… tôi không có tiền để trả cho cô, năm sau khi tôi về tôi sẽ tặng cho cô một món quà.” -“ Không sao…”- cô nở một nụ cười rất đẹp với anh, cô nghỉ đó chỉ là lời nói như những con gió đầu xuân và dần dần cô cũng quên chuyện đó.
Cho đến mùa xuân năm sau, anh đã về, ngồi trên chuyến đò nhưng cô chẳng nhận ra anh, anh bước lại gần nở một nụ cười ấm áp:” cô còn nhớ tôi không?” -“ Anh là…” cô hơi bỡ ngỡ, một hình bóng vừa quen nhưng vừa xa lạ đối với cô Anh vẫn cười và nhìn cô với ánh mắt trìu mến:” tôi là người còn nợ cô một món quà”. -“ Là anh sao? Anh còn nhớ chuyện đó à?”
Anh lấy trong chiếc ba lô của mình ra một chiếc kẹp hình con bướm trắng, anh đặt nó vào tay cô, cô ngại ngùng, e thẹn, chưa bao giờ cô cảm thấy bối rối như bây giờ, phải chăng là do con bướm trắng hay là vì… anh. Sư đoàn của anh ở lại một đêm, dân làng mở tiệc chiêu đãi những chàng lính trẻ rất tưng bừng, rất náo nhiệt, cô đã nhảy múa rất vui vẻ cùng với mọi người, mà thật ra nói đúng hơn là với anh. Rồi anh cũng phải đi, cô hơi buồn, nỗi buồn càng lúc càng nhiều khi giây phút anh đi càng lúc càng đến gần, vẫn một nụ cười ấm áp, anh nói với cô:” năm sau, tôi lại về”
Thời gian đối với cô bây giờ trôi qua thật chậm, chậm hơn bao giờ hết, cô vẫn thường thơ thẩn một mình bên bờ sông nghĩ về anh, nghĩ đến cảnh anh bối rối khi không có tiền để trả, nghĩ đến cảnh anh nắm tay cô nhảy múa. Rồi mùa xuân cũng lại đến, cô vui mừng chờ đợi mùa xuân, chờ đợi anh. Anh đến. lần này anh cũng ở lại một đêm, anh hẹn cô ra bờ sông Thanh Thủy. Trăng hôm nay tròn và sáng thật, phản chiếu bến bờ Thanh Thủy, ánh lên một ánh sáng mờ ảo như sương. Anh nắm lấy tay cô rồi lấy trong túi áo ra chiếc vòng ngọc, anh nói: “ đây là chiếc vòng tay mà mẹ anh đã cho anh, mẹ nói anh tặng nó cho người anh thích”. Anh từ từ đeo nó vào tay cô, cô đỏ mặt, cô xấu hổ định rút tay lại, nhưng không hiểu sao tay cô không còn chút sức lực nào để làm điều đó.
Sáng hôm sau, anh lên đường sớm, Anh đã hẹn ước với cô. Năm sau, khi hoa mai lại nở, anh sẽ về cưới em…. Bóng anh khuất dần khuất dần trong làn sương mờ nhạt….
Cô đã đợi, nhưng mỗi lần xuân sang, trên bến sông quân hành người hát vang, cô tìm… và chờ đợi hình bóng anh xuất hiện nhưng không thấy, cứ mỗi lần như vậy cô lại tự an ủi mình: năm sau, anh sẽ về. Và cứ như thế cô đã đợi suốt ba mươi năm, nhưng anh chẳng một lần về, chẳng một lần có tin tức. ……………….
-“ Mẹ vào ăn cơm với con”- tiếng gọi của cô con gái làm bà thức giấc. Con gái của bà là một kĩ sư nông nghiệp, thu nhập khá ổn định, con bà cũng nhiều lần kêu bà nghĩ ở nhà để hưởng phước, nhưng bà không chịu, còn nhiều lần làm dữ với con
Ba mùa xuân, ba lần gặp mặt và một lời hẹn ướt...phải chăng là quá ít, quá ít để bà hy vọng, quá ít để bà chờ mong. nhưng trong tình yêu, bao nhiêu được xem là ít? bao nhiêu được xem là nhiều , thế nào là dư và thế nào là thiếu chứ. Không ai biết…ngoại trừ bà.Bà vẫn đưa đò, vẫn chờ đợi, chờ đợi........ một....... mùa xuân....
Nếu là tôi, có lẽ tôi không thể chờ đợi dài như thế, mà nhất là biết được nó không thể xảy ra.......Bà ơi! có lẽ nữa đời người, bà không hối tiếc, nhưng nếu cho bà trở lại vào ba mươi năm về trước, bà có ....đợi anh không?
| |